mà tưởng như ác mộng bi ai!"
- Nguyễn Chí Thiện
Đúng cái xóc thứ tám mươi mốt, lão Sướng choàng tỉnh. Nằm trong xe, lão với tay vớ sợi dây thừng, giật mũi cho con bò dừng lại rồi trèo xuống khỏi thùng xe. Lão dắt con bò cùng chiếc xe tới một gốc cây bên kia đường, cột lại tử tế, đoạn bước sang quán mụ cả Nẫm, hỏi mua gói thuốc lào.
Mặt trời đã lên nửa con sào, dân làng đi làm đồng hết, tưởng
trong quán không có ai. Té ra có cả mấy người đang ngồi lố nhố trên chiếc phản
kê phía trong quán. Lão Sướng hơi giật mình nhận ra những gương mặt quen thuộc,
vội cất tiếng: “Chào các ông ạ”. Người
ngồi trong cùng, dựa lưng vào tường, quay mặt ra phía ngoài là Tưởng – Bí thư.
Hai bên là Dần, Chấn – trưởng, phó công an xã. Chấn còn là cháu họ của lão, gọi
lão bằng chú. Một người ngồi quay lưng ra cửa quán, không cần nhìn mặt, lão
Sướng cũng nhận ra đó là Lý – chủ tịch. Bốn người không ai để ý đến lão. Hình
như họ đang mải chơi bài.