Hình: "Frieden" của Dhyana
“Vinh
danh Thiên Chúa trên trời
Bình
an dưới thế cho loài người Chúa thương”
Sau ngày 30-04-1975, khi tiếng súng ngừng
hẳn, hai miền Nam Bắc thống nhất, hoà bình về trên quê hương Việt Nam, ai cũng
nghĩ từ đây chiến tranh, hận thù chém giết không còn, mọi người sẽ được sống
trong cảnh “thái bình thịnh trị”. Thế nhưng thực tế không phải như thế. Thời
gian gần đây người dân luôn sống trong nơm nớp lo âu. Những băng đảng giang hồ
thanh toán nhau bằng súng đạn giữa ban ngày trong thành phố như trong phim xã
hội đen mà dân lành dễ bị “tai bay vạ gió”. Những cuộc chém giết lạnh lùng để
đòi nợ, để trả thù, để dằn mặt không chút xót thương, đôi khi nạn nhân lại là
những người hoàn toàn vô tội bị chết oan. Chỉ vì tranh chấp nhà cửa ruộng đất,
vì ghen tuông, vì đồng tiền mà chồng đốt chết vợ, con chém chết cha, cháu đánh
chết bà. Chạy xe thì lo gặp tai nạn vì bị rớt xuống những “hố tử thần”, vì
những tài xế xay xỉn chạy ẩu, vì gặp đám quái xế “đi bão”. Trời mưa thì sợ chết
vì rò rỉ điện, vì cây rớt, vì sụp hố. Trong nhà ngoài phố đâu đâu cũng thấy bạo
lực, hận thù, chết chóc.