"Chấm này nối tiếp chấm kia, ngàn vạn chấm thành một đường dài. Phút này nối tiếp phút kia, muôn triệu phút thành một đời sống. Chấm mỗi chấm cho đúng, đường sẽ đẹp. Sống mỗi phút cho tốt, đời sẽ thánh." (Phanxicô Xaviê Nguyễn Văn Thuận)

Astronaut - Phi hành gia


PHI HÀNH GIA

Tôi bay lên 
chẳng có gì níu tôi lại trên mặt đất này 
tất cả xanh xao và xám xịt 
và tôi đã quá lâu không bay lên 
như một phi hành gia 

Chúng ta chạy quanh với cái miệng đầy ắp 
và cái đầu rỗng tuếch 
ngồi giữa đống rác ngập đến cổ 
có con tim đã bị lủng lỗ 
dìm những lo âu và những vấn đề 
vào những ly rượu đầy 
với nụ cười bằng đá 
và chẳng nghĩ được điều gì khá hơn. 

Ngày mai chúng ta đã quên rằng, 
ngày hôm qua chúng ta là ai 
đã ních cho đầy bụng và quên trả tiền 
và để lại mọi thứ để tạo thêm tro tàn và bụi bặm 
Tất cả chúng ta đều muốn nó phải vừa vặn 
nhưng chúng ta lại không thèm để tâm 

Tiếng nói của lý trí đã câm nín 
chúng ta không còn nghe nó nữa 
bởi đôi khi chúng ta có cảm giác rằng, 
chúng ta chẳng thuộc về nơi đây 

Chẳng còn đường tới hay đường lui 
chỉ còn dưới và trên 
một điểm trong muôn muôn triệu 
một điểm nhỏ bên trên mặt đất. 

Tôi bay lên 

Tôi bay lên 
chẳng có gì níu tôi lại trên mặt đất này 
tất cả xanh xao và xám xịt 
và tôi đã quá lâu không bay lên 
như một phi hành gia 
Tôi nhìn thế giới từ trên cao 
Các thứ còn lại nhạt nhoà trong màu xanh 
Ở trên đây tôi mất ý niệm thời gian và không gian 
như một phi hành gia 

Trong tăm tối của bóng đêm 
ở trên này tất cả thật bình yên, 
nhưng dưới kia đang xảy ra đủ chuyện 
Chúng ta ai cũng góp phần trong đó 
nhưng chịu không nổi gánh nặng 
Chúng ta hy vọng vào Thiên Chúa 
Nhưng chúng ta đã bỏ lỡ phép lạ 
Chúng ta ngày càng xây cao hơn, cho tới vô cực 
Gần tám tỉ con người 
Nhưng tình người thì thiếu vắng. 

Ở trên đây mọi chuyện đó đột nhiên không đáng quan tâm 
từ trên đây người ta không còn thấy các biên giới và màu da 
cả những ồn ào vô tích sự cũng câm nín 
Tôi không còn nghe thấy các anh nữa 
dần dần tôi có cảm tưởng mình thuộc về nơi đây. 

Chẳng còn đường tới hay đường lui 
chỉ còn dưới và trên 
một điểm trong muôn muôn triệu 
một điểm nhỏ bên trên mặt đất. 

Tôi bay lên 
chẳng có gì níu tôi lại trên mặt đất này 
tất cả xanh xao và xám xịt 
và tôi đã quá lâu không bay lên 
như một phi hành gia 
Tôi nhìn thế giới từ trên cao 
Các thứ còn lại nhạt nhoà trong màu xanh 
Ở trên đây tôi mất ý niệm thời gian và không gian 
như một phi hành gia 

Oh oh oho hoo 
Như một phi hành gia 
Oh oh oho hoo
Như một phi hành gia 

Và khi chiêm ngưỡng vẻ đẹp này tôi lại chợt nhớ ra rằng 
chúng ta thực ra chẳng phải sống 
để yêu thương và để hiện hữu đó sao? 
Tôi rất thích ở lại đây mãi 
Nhưng hình như tôi không hơn một cái chớp mắt 
của khoảng thời gian sau hơn năm tỉ năm. 

Tôi bay lên 
chẳng có gì níu tôi lại trên mặt đất này 
tất cả xanh xao và xám xịt 
và tôi đã quá lâu không bay lên 
như một phi hành gia 
Tôi nhìn thế giới từ trên cao 
Các thứ còn lại nhạt nhoà trong màu xanh 
Ở trên đây tôi mất ý niệm thời gian và không gian 
như một phi hành gia 

Oh oh oho hoo 
Như một phi hành gia 
Oh oh oho hoo
Như một phi hành gia 

Sáng tác: SIDO
(Chuyển ngữ: JB Lê Văn Hồng)

.................Nguyên tác tiếng Đức...................


ASTRONAUT

Ich heb ab
nichts hält mich am Boden
alles blass und grau
und so lange nicht geflogen
wie ein Astronaut

Wir laufen rum mit der Schnauze voll
die Köpfe sind leer
sitzen im Dreck bis zum Hals
haben Löcher im Herz
ertränken Sorgen und Probleme
in 'nem Becher voll Wein
mit einem Lächeln aus Stein
uns fällt nichts Besseres ein.
Wir haben morgen schon vergessen,
wer wir gestern noch waren
haben uns alle voll gefressen
und vergessen zu zahlen
lassen alles stehn und liegen
für mehr Asche und Staub
wir wollen alle, dass es passt,
doch wir passen nicht auf
die Stimme der Vernuft ist längst verstummt
wir hör'n sie nicht mehr
denn manchmal haben wir das Gefühl,
wir gehör'n hier nicht her
es gibt kein vor und kein zurück mehr,
nur noch unten und oben
einer von hundert millionen
ein kleiner Punkt über'm Boden

ich heb ab

Ich heb ab
nichts hält mich am Boden
alles blass und grau
bin zu lange nicht geflogen
wie ein Astronaut
ich seh die Welt von oben
der Rest verblasst im Blau
ich hab Zeit und Raum verloren hier oben
wie ein Astronaut

Im Dunkel der Nacht
hier oben ist alles so friedlich,
doch da unten geht's ab
wir alle tragen dazu bei,
doch brechen unter der Last
Wir hoffen auf Gott,
doch haben das Wunder verpasst
wir bauen immer höher,
bis es ins Unendliche geht
fast acht Milliarden Menschen,
doch die Menschlichkeit fehlt
von hier oben macht das alles plötzlich
gar nichts mehr aus
von hier sieht man keine Grenzen
und die Farbe der Haut
dieser ganze Lärm um nichts verstummt
ich hör euch nicht mehr
langsam hab ich das Gefühl,
ich gehöre hierher

es gibt kein vor und kein zurück mehr,
nur noch unten und oben
einer von hundert Millionen
ein kleiner Punkt über'm Boden

Ich heb ab
nichts hält mich am Boden
alles blass und grau
und so lange nicht geflogen
wie ein Astronaut
ich seh die Welt von oben
der Rest verblasst im Blau
ich hab Zeit und Raum verloren hier oben
wie ein Astronaut

oh oh oho hoo
wie ein Astronaut
oh oh oho hoo

und beim Anblick dieser Schönheit
fällt mir alles wieder ein
sind wir nicht eigentlich am Leben,
um zu lieben und zu sein?
Hier würd' ich gern für immer bleiben
doch ich bin ein Wimpernschlag
der nach fünf Milliarden Jahren
nicht viel mehr zu sein vermag

Ich heb ab
nichts hält mich am Boden
alles blass und grau
und so lange nicht geflogen
wie ein Astronaut
ich seh die Welt von oben
der Rest verblasst im Blau
ich hab Zeit und Raum verloren hier oben
wie ein Astronaut

oh oh oho hoo
wie ein Astronaut
oh oh oho hoo
wie ein Astronaut