Bài viết này sẽ không có một chữ việt nam nào được viết hoa.
Bởi chúng ta có xứng đáng được trân trọng như vậy không? Không hề. Cách đây đã
lâu, tôi đọc “người trung quốc xấu xí” của ông Bá Dương (Đài Loan), chưa bàn
tới hay/ dở/ đúng/ sai của nội dung cuốn sách gây tranh cãi ầm ĩ đó, tôi chỉ
nhớ lại cảm giác giật mình của tôi khi đó. Khi tôi đọc lướt qua vài trang sách.
Tôi như vỡ ra một niềm cảm khái mà từ lâu nó cứ âm ỉ trong lòng. Tôi biết thế
giới đã từng có những cuốn “Người Mỹ xấu xí”, “Người Nhật Bản xấu xí”, rồi mới
đến cuốn của ông Bá Dương. Tôi vừa đọc, vừa tự hỏi, tại sao người việt nam
chúng ta không có một cuốn như thế này? Tại sao chúng ta cứ tự ru ngủ mình
trong cái điệp khúc dân tộc việt nam là
“cần
cù, nhân hậu, thông minh, kiên cường, bất khuất, đoàn kết thương yêu nhau,…”
và nhìn đâu cũng thấy anh hùng, liệt sĩ… Nếu thực sự chúng ta có những tố chất
đó, nếu thực sự chúng ta là những người như thế, sao kết quả chúng ta hiện nay
lại là một đất nước như thế này?