“Phúc Cho Những Ai
Kiến Tạo Hòa Bình” là chủ đề của sứ điệp của Đức Thánh Cha Benedict
XVI gửi Ngày Hoà Bình Thế Giới lần thứ 46 sẽ được tổ chức vào ngày 1 tháng 1
năm 2013 tới đây. Sứ điệp lần này gồm 7 số, sau đây chúng tôi xin gửi đến quý
vị nguyên văn 3 số đầu của sứ điệp này:
Năm mươi năm sau ngày khai mạc Công Đồng Vaticano II vốn là
sự kiện giúp chúng ta đào sâu sứ mạng của Giáo hội trong thế giới, chúng ta
phấn khởi nhận ra rằng những người Kitô hữu, như là Dân Thiên Chúa trong việc
bước theo Người và sống giữa lòng thế giới, chúng ta dấn thân vào lịch sử để
chia sẻ vui mừng và hy vọng, ưu sầu và lo lắng[1], khi chúng ta công bố ơn cứu
độ của Đức Kitô và thăng tiến hòa bình cho nhân loại.
Thực tế, thời đại của chúng ta được đánh dấu bởi sự toàn cầu
hoá với những khía cạnh tích cực và tiêu cực của nó, cũng như sự tiếp nối của
những xung đột bạo lực và những đe doạ của chiến tranh, đòi hỏi một sự dấn thân
mới mẻ và mang tính hợp tác trong việc theo đuổi ích chung cũng như sự phát
triển của mọi người, và sự phát triển toàn diện của con người.
Thật đáng báo động khi chứng kiến sự lan tràn của những căng
thẳng và xung đột gây ra bởi sự phát triển của sự bất bình đẳng giữa giàu và
nghèo, sự lan tràn của não trạng cá nhân và ích kỷ vốn tìm thấy sự biểu hiện
của nó trong chủ nghĩa tư bản tài chính thiếu sự kiểm soát. Bên cạnh những hình
thức đa dạng của chủ nghĩa khủng bố và tội ác quốc tế, hoà bình cũng bị đe doạ
bởi trào lưu chính thống và chủ nghĩa cuồng tín, bóp méo bản chất tôn giáo đích
thực, vốn mời gọi cổ võ tình liên đới và sự hoà giải giữa mọi người.
Thời nào cũng vậy, những nỗ lực khác nhau trong việc kiến
tạo hoà bình nhan nhãn trong thế giới chúng ta chứng minh rằng ơn gọi căn bản
của con người là hoà bình. Nơi mỗi người, khao khát hoà bình là một khao khát
căn bản, trong một cách thức nào đó, hoà hợp với nỗi khao khát về một đời sống
hạnh phúc và thịnh vượng tròn đầy. Nói cách khác, nỗi khát khao hoà bình liên quan
đến một nguyên lý luân lý nền tảng, nghĩa là liên quan đến nghĩa vụ và quyền
lợi nơi sự phát triển của cộng đồng và xã hội, vốn cũng là một thành phần trong
kế hoạch của Thiên Chúa dành cho con người. Con người được sáng tạo cho sự hoà
bình vốn là một qùa tặng của Chúa.
Tất cả những thao thức trên thúc đẩy tôi chọn chủ đề cho
Thông Điệp năm nay từ những lời của Đức Giêsu: “Phúc thay ai xây dựng hòa
bình, vì họ sẽ được gọi là con Thiên Chúa” (Mt 5,9).
Mối phúc Tin
Mừng
2. Các mối phúc mà Đức Giêsu công bố là những lời hứa. Trong
truyền thống Kinh Thánh, mối phúc là một thể loại văn chương liên quan đến
những tin tốt lành, một “Tin Mừng”, là chóp đỉnh của một lời hứa. Do đó, các
mối phúc không chỉ là những khích lệ về mặt luân lý, cổ võ người ta tuân giữ để
thấy trước, thường là trong đời sống mai hậu, những phần thưởng hay những vị
thế hạnh phúc trong tương lai. Đúng hơn, phúc lành mà các mối phúc nói đến hệ
tại ở việc viên mãn của một lời hứa dành cho tất cả những ai để cho mình được
hướng dẫn bởi những đòi hỏi của chân lý, công bình và bác ái. Trong con mắt của
thế gian, những người tin tưởng vào Thiên Chúa như thế thường bị xem là kẻ khờ
khạo và xa rời thực tế. Tuy nhiên, Đức Giêsu nói cho họ rằng, không chỉ ở đời
sau nhưng ngay tại đời này, họ sẽ khám phá ra mình là con cái của Thiên Chúa,
và rằng Thiên Chúa đã, đang và sẽ mãi ở bên cạnh họ. Họ hiểu rằng mình không lẻ
loi, bởi vì Thiên Chúa là đồng minh với những con người dấn thân cho chân lý,
công bình và bác ái. Đức Giêsu, mạc khải Tình yêu của Chúa Cha, không do dự
trao ban chính mình như một sự tự hiến. Mỗi khi chúng ta đón nhận Đức Giêsu,
Đấng là Thiên Chúa và là con người, chúng ta kinh nghiệm được niềm vui về một
quà tặng lớn lao: sự sẻ chia chính sự sống của Thiên Chúa, đời sống ân sủng và
là lời hứa về sự hiện hữu hạnh phúc tròn đầy. Cụ thể, Đức Kitô ban cho chúng ta
bình an đích thực phát sinh từ một cuộc gặp gỡ đầy tin tưởng giữa con người với
Thiên Chúa.
Mối phúc của Đức Giêsu nói cho chúng ta biết hoà bình là một
món quà của Đấng Mesia nhưng đồng thời cũng là hoa trái phát sinh từ những nỗ
lực của con người. Thực vậy, hoà bình giả thiết về sự mở ra của con người đối
với siêu việt. Nó là hoa trái của một món quà hỗ tương, của một sự phong phú
mang tính hai mặt. Nhờ vào quà tặng này, một quà tặng có nguồn cội nơi Thiên
Chúa, chúng ta có thể sống với và sống cho người khác. Nền đạo đức của hoà bình
là đạo đức của tình liên đới và chia sẻ. Điều tuyệt đối cần thiết là những nền
văn hoá của chúng ta trong thời đại ngày nay cần vượt qua những hình thức nhân
loại học và đạo đức dựa trên những giả định vốn chỉ mang tính chủ quan và thực
dụng, nơi đó mối tương quan đồng tồn tại được gợi hứng bởi các tiểu chuẩn về quyền
lực và ích lợi, phương tiện trở thành cùng đích chứ không phải ngược lại, văn
hóa và giáo dục chỉ đơn thuần tập trung vào thiết bị, kỹ thuật và hiệu
quả.
Điều kiện cần thiết để có hoà bình là sự xoá bỏ chế độ độc
tài của chủ nghĩa tương đối và của một giả định về nền luân lý hoàn toàn tự trị
vốn không thừa nhận luật luân lý tự nhiên, được Thiên Chúa ghi khắc trong lương
tâm của mỗi người nam và người nữ. Hoà bình cần được xây dựng trên sự đồng hiện
diện của những thuật ngữ lý trí cũng như luận lý, được đặt nền tảng trên những
tiêu chuẩn vốn không phải do con người tạo nên, nhưng đúng hơn là do Thiên
Chúa. Thánh Vịnh 29 nói rằng: "Xin Yavê ban uy lực cho dân Người, Yavê chúc lành
cho dân Người bình an” (câu 11).
Hoà bình: Quà tặng
của Thiên Chúa và hoa trái của nỗ lực con người
3. Hoà bình liên quan đến con người xét như toàn thể và nó
đòi hỏi sự dấn thân trọn vẹn. Hoà bình với Thiên Chúa là một đời sống được sống
theo ý muốn của Ngài. Hoà bình cũng là một sự bình an nội tâm nơi chính mình và
hoà bình ngoại tại với tha nhân và với các tạo vật. Trên hết, như chân Phước
Gioan 23 đã viết trong thông điệp Hòa Bình Trên Thế Giới (Pacem in Terris), mà
chúng ta sẽ kỷ niệm 50 vào những tháng tới, hòa bình đòi hỏi xây dựng trên một
sự đồng tồn tại được đặt nền tảng trên chân lý, tự do, bác ái và công bình[2].
Sự khước từ điều làm nên bản chất đích thực của con người trong những chiều
kích thiết yếu nhất, trong khả năng nội tại để biết chân lý và sự thiện, và một
cách tối hậu, là khả năng nhận biết chính Thiên Chúa, sẽ gây nguy hại cho việc
kiến tạo hòa bình. Không có chân lý về con người vốn được Đấng Tạo Hóa ghi dấu
trong trái tim con người, tự do và bác ái trở nên giả tạo, và công bình đánh
mất đi nền tảng tồn tại của chính mình.
Để trở nên người kiến tạo hòa bình đích thực, chúng ta cần
phải luôn nhớ về chiều kích siêu việt của mình và phải đi vào một cuộc đối
thoại liên lỉ với Thiên Chúa là Cha giàu lòng thương xót, ngang qua đó chúng ta
sẽ khám phá ra ơn cứu chuộc mà Người Con Duy Nhất của Ngài đã mang đến cho
chúng ta. Nhờ đó, con người có thể vượt qua được những bóng mờ của sự tiến bộ
và sự khước từ hòa bình vốn là tội lỗi trong tất cả hình thức của nó: ích kỷ,
bạo lực, kiêu căng, khao khát quyền lực và thống trị, thiếu lòng khoan dung,
ghen ghét và các cơ cấu bất công.
Thành tựu hòa bình phụ thuộc trước hết vào việc chúng ta
nhận ra, nơi Thiên Chúa chúng ta là một gia đình nhân loại. Như Hòa Bình Trên
Thế Giới (Pacem in Terris) dạy rằng, gia đình này được cấu trúc bởi các mối
tương quan liên vị và các thể chế vốn được hỗ trợ và được làm sống động bởi
cộng đồng “chúng ta”, đòi hỏi một trật tự luân lý nội tại cũng như ngoại tại,
mà trong đó, hợp với chân lý và công bình, các quyền hỗ tương và các nghĩa vụ
tương ứng được chân nhận. Hòa bình là một trật tự được sống động và hòa hợp bởi
đức ái, trong đó chúng ta sẽ cảm thấy nhu cầu của tha nhân cũng là của chính
mình; chúng ta chia sẻ thiện ích với tha nhân và lao tác cho thế giới cho một
sự hiệp thông lớn hơn về những giá trị tinh thần. Hòa bình là một giá trị đạt
được trong tự do, nghĩa là trong một cách thế phù hợp với phẩm giá của con
người, với bản chất của mình như là những hữu thể có lý trí, con người chịu
trách nhiệm cho hành động của mình.[3]
Hòa bình không phải là một giấc mơ hay một điều gì đó không
tưởng, nhưng là một điều khả thi. Chúng ta cần nhìn sâu xa hơn, vượt qua những
vẻ bề ngoài và các hiện tượng bên ngoài, chúng ta sẽ nhận ra một thực tại tích
cực tồn tại trong trái tim con người, vì mỗi người nam và nữ đã được sáng tạo
theo hình ảnh của Thiên Chúa và được mời gọi để lớn lên và góp phần vào việc
xây dựng một thế giới mới. Chính Thiên Chúa, ngang qua mầu nhiệm nhập thể của
Người Con và công trình cứu chuộc của Người, đã đi vào lịch sử và đã mang đến
một cuộc tạo dựng và một giao ước mới, giao ước giữa Thiên Chúa và con người
(xem Gr 31,31-34), và ngài cũng ban cho chúng ta một “trái tim mới” và một
“thần khí mới” (xem Gr 36,26).
Vì lý do này, Giáo Hội nhận ra một nhu cầu cấp thiết trong
việc tái công bố về Đức Giêsu, là yếu tố đầu tiên và nền tảng của sự phát triển
hội nhất nơi con người và cũng là của sự hòa bình. Đức Giêsu là hòa bình đích
thực, là công bình và sự hòa giải của chúng ta (x. Ep 2,14; 2Cr 5,18). Người
kiến tạo hòa bình, theo mối phúc của Đức Kitô, là người tìm kiếm thiện ích cho
người khác, thiện ích trọn vẹn nơi linh hồn và trong thân xác, hôm nay cũng như
mai sau.
Từ lời dạy này, người ta có thể suy ra rằng, mỗi người và
mỗi công đoàn, cho dù thuộc về tôn giáo, nền giáo dục và văn hóa nào đi nữa,
tất cả đều được mời gọi để lao tác cho hòa bình. Hòa bình là một sự thành tựu
những thiện ích nơi một xã hội trong mọi mức độ khác nhau, ở mức độ cơ sở,
trung cấp, quốc gia, quốc tế và toàn cầu. Rõ ràng, vì lý do này con đường để
đạt đến thiện ích chung cũng chính là con đường phải đi trong việc theo đuổi
hòa bình.
(còn tiếp)
Nguyễn Minh Triệu sj
chuyển ngữ
________________
[1] Xem, Công Đồng Vaticano II, Hiến Chế Mục Vụ Về Giáo Hội
Trong Thế Giới Ngày Nay, Gaudium Et Spes, số 1.
[2] Xem Thông điệp Hòa Bình Trên Thế Giới (Pacem in Terris),
11 tháng 4 năm 1963: AAS 55(1963), 265-266.
[3] Xem, Ibid.: AAS 55 (1963), 266.
……………………….
(Nguồn: R.Vatican)