Phỏng vấn triết gia Claudio Tardini, về phương pháp hoạt
động của Satan, nguồn gốc của mọi xung khắc chiến tranh và bạo lực giữa con
người với nhau trên thế giới
Năm 1999, triết gia René Girard người Pháp cho xuất bản cuốn
sách tựa đề “Đã thấy Satan từ trời rơi xuống như ánh chớp”, trong đó ông áp
dụng cho Belzebul “lý thuyết vật hiến tế”, dựa trên hiến tế của người vô tội để
chuộc sự dữ. Mới đây một trong những môn sinh của ông là triết gia Claudio
Tardini, đã cho xuất bản cuốn sách tựa đề “Ma qủy, có lẽ thế. Suy tư trở lại
Satan ngày nay”. Mục đích là thử thành lập một “khoa ma qủy học hữu lý” và trao
ban trở lại quyền công dân cho Satan trong tư tưởng ngày nay, bằng cách trốn
chạy chủ trương nghi hoặc duy lý cũng như các lo sợ của thuyết duy tín.
Triết gia René Girard sinh năm 1923 tại Avignon miền nam
nước Pháp, du học tại Hoa Kỳ và dạy môn văn chương so sánh tại đại học Stanford
cho tới khi về hưu năm 1995. Ông chuyên nghiên cứu về lãnh vực nhân chủng triết
lý, và có ảnh hưởng lớn trên ngành phê bình văn chương, tâm lý, lịch sử, xã hội
học và thần học. Giáo sư cũng là tác giả của trên 30 cuốn sách. Các suy tư của
ông tập trung vào ba đề tài chính: ước muốn bắt chước, guồng máy của con dê đền
tội, và khả năng của Thánh Kinh vén mở cho thấy cả hai. Trong các sách của ông
có cuốn “Bạo lực và sự thánh thiêng” đề cập tới nguồn gốc việc hiến tế.
Hỏi: Thưa giáo sư Tardini, trong cuốn sách “Suy tư trở
lại Satan ngày nay”, giáo sư cho rằng cần phải tái thành lập một ngành ”ma qủy
học hữu lý”, nghĩa là tái trao ban cho ma qủy quyền công dân trong tư tưởng
ngày nay, và tránh xa khuynh hướng hoài nghi duy lý cũng như các sợ hãi của chủ
trương duy đức tin. Lý thuyết này không đơn giản. Giáo sư có thể giải thích
thêm một chút hay không?
Đáp: Tôi đã chỉ lấy lại tư tưởng của triết gia René
Girard. Giáo sư Girard giải thích trở lại guồng máy bắt chước nạn nhân trong
các từ ngữ của khoa ma quỷ học. Luận thuyết chính của ông là các cạnh tranh
giữa con người đều bị các tiến trình Satan tháp nhập vào.
Trong thực tiễn theo giáo sư Girard, tất cả mọi người đều
ước mong một cái gì đó, nhưng điều đó lại được gợi ý bởi một kẻ nào khác. Nghĩa
là chúng ta luôn luôn bắt chước một mô thức, và thực tại đó phù hợp với Satan
là kẻ quyền rũ, cám đỗ con người với hình ảnh của sự thành công. Nhưng tiến
trình này tạo ra sự cạnh tranh không thể tránh được, trong nghĩa nếu tôi ước
muốn điều thuộc về người khác, thì đối tượng bị tranh giành giữa nhiều địch thủ
khác nhau. Như thế xảy ra một chướng ngại mà ông Girard gọi là “xìcăngđan”, và
một khía cạnh khác quen thuộc của ma quỷ được vén mở lên, trong nguồn gốc của
nó là “kẻ chia rẽ”. Không phải vô tình mà trong đoạn Phúc Âm trong đó Đức Giêsu
mắng ông Phêrô “Satan hãy xéo ra sau Ta”, Satan được kết hiệp với việc gây vấp
phạm.
Hỏi: Và chính khi đó bùng nổ bạo lực, có đúng thế
không? Giáo sư có thể đơn cử vài thí dụ không?
Đáp: Đúng vậy. Và khi các cạnh tranh trở thành toàn
cầu, thì chúng thường tự giải quyết bằng sự trục xuất, bằng cách chuyển đi sự
gian ác của tất cả mọi người chống lại một người: đó là con dê đền tội. Xem ra
đó là việc đội triều thiên cho hệ thống của Satan: khiến cho kẻ vô tội trở
thành quỷ dữ. Bởi vì chúng ta thường rất giỏi, khi chỉ trích các giáo phái tôn
thờ Satan, là một thiểu số, nhưng lại quên rằng trên bình diện sâu xa hơn chúng
ta tất cả đều là bà con với cùng một thứ luận lý đó của Satan.
Thí dụ như phong trào săn bắt các nữ phù thủy, hay cuộc diệt
chủng Do thái và chủ thuyết bài người Semít. Triết gia Girard giải thích chúng
như là guồng máy Satan, kể cả phong trào khủng bố tôn giáo, nảy sinh từ sự đối
kháng giữa nền văn hóa Hồi giáo và thế giới Tây Phương. Trên bình diện thường
ngày hơn, chỉ cần nghĩ tới biết bao nhiêu sự kiện được đăng tải trên các phương
tiện tryền thông xã hội thì đủ hiểu, trong đó lỗi lầm rơi trên đầu kẻ đến sau
cùng, trên người ngoại quốc, trên người yếu đuối nhất và như thế dễ bị tố cáo
nhất.
Hỏi: Tuy nhiên chính nhờ thế mà người ta xả các căng
thẳng như là một cái van an ninh... Như vậy nhân loại nhờ có Satan mà được
hưởng trật tự như nó đang hưởng, có phải vậy không thưa giáo sư?
Đáp: Chính ở điểm này có một văn bản khác của Phúc Âm
trở thành hiển nhiên hơn. “Satan đánh đuổi Satan” và “nước của nó bị chia rẽ
trong chính mình”. Ma quỷ hành xử như một ký sinh trùng: nó tạo ra các xung
khắc, nhưng khi các xung khắc đạt tột đỉnh, thì nó lại tháp vào một hệ thống tự
bảo vệ; bởi vì nếu xã hội bị hủy hoại, thì ma quỷ cũng sẽ chết. Vì thế để cầm
cự, nó phải tự trục xuất chính mình.
Hỏi: Nhưng giáo sư Girard lại cho rằng guồng máy ấy đã
bị Chúa Kitô bẻ gẫy rồi, thưa giáo sư?
Đáp: Thật thế, tiến trình phá hủy phương pháp của Satan
đã bắt đầu trong Thánh Kinh Cựu Ước, nhưng việc loại bỏ nó đã xảy ra với Đức
Giêsu Kitô, đặc biệt là qua cuộc Khổ Nạn của Người, là văn bản đầu tiên được
viết ra từ phía bình diện của nạn nhân. Để bẻ gẫy cái vòng ấy, cần phải có một
hy lễ có hình thức giống các hy lễ của các tôn giáo kỳ cựu. Trong Phúc Âm
thượng tế Caipha nói rõ điều này: “Nên để cho một người chết thay cho dân thì
hơn”. Tuy nhiên, với việc từ chối nổi loạn, nạn nhân lại tháo bỏ bản lề của nó
và vén mở cho thấy hệ thống con dê đền tội tự nó là Satan.
Hỏi: Và đến đây thì Satan bị thua trận?
Đáp: Không. Người ta kiểm chứng là có sự lộn ngược của
toàn hệ thống, nhưng không phải là sự hủy hoại nó. Trái lại, một cách mâu
thuẫn, Kitô giáo khiến cho Satan trở thành dữ tợn hơn nữa, trong nghĩa Kitô
giáo không cho phép Satan tự đuổi chính nó, và vì thế cho thấy cái bạo lực của
nó. Trong lúc nó bị thua, ma quỷ cũng được tháo xích: không có sự thánh thiêng
làm phanh hãm như trước đó nữa.
Hỏi: Chính vì vậy mà giáo sư viết rằng ma quỷ không ở
trong hỏa ngục, nhưng ở trên trái đất này, có phải thế không?
Đáp: Vâng, với biến cố đóng đanh Đức Kitô, để còn sống
Satan phải gia tăng các hoạt động thù nghịch liên tục của nó. Và trái đất trở
thành hỏa ngục.
Hỏi: Nhưng như thế hậu quả là Kitô giáo gây thiệt hại
cho hòa bình hay sao thưa giáo sư?
Đáp: Điều Chúa Giêsu đã nói trong Phúc Âm được thực
hiện: “Các con đừng tưởng Thầy đến đem bình an cho trái đất; Thầy đến không
phải để đem bình an, nhưng để đem gươm giáo” (Mt 10,34). Nhưng đàng khác, Chúa
Kitô là Đấng duy nhất cống hiến cho con người khả thể tự giải thoát một cách
vĩnh viễn khỏi guồng máy của Satan. Người là Đấng duy nhất có thể được noi
gương mà không tạo ra sự cạnh tranh, nghĩa là không tạo ra bạo lực. Với việc
phổ biến Kitô giáo, cả khi một cách chậm chạp và với nhiều trơn trượt, việc săn
sóc các nạn nhân đã phát triển.
Hỏi: Thưa giáo sư, đúng ra thì các người cho mình là
“đời” nói ngược lại: họ tố cáo rằng chính các tôn giáo yêu sách nắm giữ chân lý
tuyệt đối, đã làm nảy sinh ra bạo lực. Riêng giáo sư thì giáo sư nghĩ sao?
Đáp: Chắc chắn là Satan cũng hoạt động trong các tôn
giáo nữa, trong lúc các tôn giáo tự giải thích trở lại trong từ vựng hy tế. Nếu
chân lý được khẳng định như là sự chiếm hữu, thì nó rất có thể trở thành khí
giới chống đối các chân lý khác... Đàng khác, sẽ là điều rất vĩ đại rồi, nếu mỗi
truyền thống tôn giáo ý thức được các con dê đền tội của mình.
Hỏi: Thưa giáo sư, cả các tôn giáo khác nữa cũng đã thử
tìm trừ quỷ ước muốn trong nhiều cách thế khác nhau. Chúng ta hãy nghĩ tới Phật
giáo, hay vài tôn giáo Đông phương khác chẳng hạn.
Đáp: Thật ra triết gia Girard chấp nhận khả thể các tôn
giáo lớn có nguồn gốc không bạo động. Tôi đã không nới rộng việc phân tích,
nhưng tôi nghĩ rằng nó sẽ là một phương thế tuyệt diệu để thành lập phong trào
đại kết.
Hỏi: Giáo sư còn khẳng định rằng tư tưởng phê bình
trong thực tế là một hệ thống ma quỷ: Satan hoạt động tại các ngõ ngách sâu
thẳm nhất trong nền văn hóa của chúng ta? Có thật vậy không?
Đáp: Kiểu lý tính thiên quang luận của chúng ta che dấu
cái luận lý của việc trục xuất khiến cho truyền thống Tây phương đã bỏ ra ngoài
tất cả những gì là mâu thuẫn. Trái lại, Kitô giáo, ngoài lý trí khoa học, còn
cống hiến cho con người một sự hiểu biết bao gồm cả các biến cố, mà lý trí
không thể thống trị được, trong đó có bạo lực.
(Avvenire 25-1-2012)
Nguồn: vietvatican