Biết ơn là động thái sâu sắc của cuộc sống , là "viên
ngọc quý", bạn đừng để vuột mất. Đôi lúc, trong cuộc sống tất bật, bạn quên mất hoặc không
nhận thức hết ý nghĩa của một cử chỉ biết ơn. Này, bạn có biết mình đang vô
tình đánh mất những giá trị vô giá do lòng biết ơn mang lại?
Từ khi lọt lòng, bạn đã phải nhờ đến bàn tay chăm sóc của
cha mẹ... Lớn lên, bạn không thể sống một mình một cõi, chỉ riêng "ta với
ta" mà không cần nhờ ai việc gì. Nhớ lại xem, bạn đã hỏi đường, hỏi giờ...
người khác bao nhiêu lần? Tất cả đều bình thường, nhưng bạn đừng xem đó là tầm
thường.
Để tạo uy tín với người khác, bạn nhất thiết phải là người
có lòng tự trọng. Người tự trọng luôn biết tiếp thu và đánh giá đúng ý kiến
người khác, ngược hẳn với người cố chấp, không biết phục thiện.
Không biết phục thiện nghĩa là vô ơn, bởi người chỉ ra
khuyết điểm cũng chính là người thi ân cho bạn.
Tỏ lòng biết ơn là
tôn trọng người khác
Mỗi người đều có một nhân vị, nhân phẩm. Chính vì vậy, tôn
trọng người khác còn là bổn phận của con người với nhau. Có tôn trọng người
khác đủ mức, bạn mới có thể có lòng biết ơn.
A.D. de Tebelan có một "bí quyết" khá đơn giản để
giúp bạn tôn trọng người khác. Ông nói: "Đừng
khinh rẻ ai. Hãy coi người trên như cha mẹ, người đồng trang lứa như anh em và
người dưới như con cháu".
Khi xem những người xung quanh như ruột thịt, bạn sẽ biết
cách tôn trọng họ.
Hãy là người khiêm
tốn
Pascal khẳng định: "Cái
tôi là cái đáng ghét". Biết kiềm chế để tự chiến thắng mình, đó là
người vĩ đại nhất. Vĩ nhân là người sống theo ý tưởng cao thượng, càng
hiểu biết nhiều, càng không dám kiêu ngạo.
Khiêm nhường là đức tính nền tảng để sản sinh ra các đức
tính khác. Người khiêm nhường sẽ không bao giờ vô ơn. Đó là hệ lụy tất yếu.
Trọng chữ tín – biểu
hiện của lòng biết ơn
Trước khi hứa, bạn cần xem xét những khả năng có thể thay
đổi. Đừng hứa suông hoặc chiếu lệ. Nếu cảm thấy không giữ được, bạn đừng hứa,
khi đã hứa thì phải hoàn tất. Trọng chữ tín chính là một phương diện khác của
lòng biết ơn.
Trong Phúc âm, Chúa chữa lành 10 người phong cùi nhưng chỉ
có 1 người biết trở lại để cảm ơn Ngài. Điều đó chứng tỏ trong chúng ta tỷ lệ
số người “vô ơn” quá cách biệt với số người biết “ăn quả nhớ kẻ trồng cây”.
Trầm Thiên Thu