Một giáo dân đi dự khóa Canh Tân Đặc Sủng cho biết là
có linh mục VN kia - khi dâng lễ cho họ - đã cầu nguyện và hát bằng “tiếng lạ”
không ai hiểu được. Câu hỏi được đặt ra là“tiếng lạ” mà linh mục kia
nói là tiếng gì và linh mục có được phép nói tiếng gì ngoài ngôn ngữ phụng
vụ hay không?
Trước đây tôi đã có đôi lần viết về cái gọi là “ơn đặc sủng
nói tiếng lạ và hiện tượng té ngã” trong những buổi cầu nguyện Thánh Linh do
một số linh mục đã và đang quảng bá khiến gây hoang mang cho giáo dân về ơn
Chúa Thánh Linh được gán cho những hiện tượng hay cảm xúc nhất thời của một số
nhỏ tham dự viên trong những buổi cầu nguyện chữa lành đó.
Nhưng trước hết, tôi xin nhấn mạnh lại một lần nữa ở đây là
việc cầu xin ơn Chúa Thánh Linh là việc đạo đức rất tôt lành và tối cần
thiết cho mọi thành phần dân Chúa trong Giáo Hội. Sự thật là nếu ai
muốn được thăng tiến trong đời sống thiêng liêng với đức tin mạnh mẽ và lòng
yêu mến Chúa sâu đậm hơn thì chắc chắc phải có ơn phù trợ đặc biệt của Chúa
Thánh Thần. Cách riêng, Giáo Hội cũng không thể chu toàn được sứ mệnh mà Chúa
Giêsu đã trao phó trước khi Người về Trời là “Anh em hãy đi khắp nơi, làm cho muôn dân trở thành môn
đệ, rửa tội cho họ nhân danh Cha và Con và Thánh Thần” (Mt 28:19). Vì thế,
có thể nói chắc chắn rằng chính Chúa Thánh Thần đã nâng đỡ, soi sáng, thánh hóa
và hướng dẫn nên Giáo Hội mới có được khuôn mặt ngày một giống Chúa Kitô
hơn như chúng ta thấy ngày nay, sau bao nhiêu thăng trầm theo dòng thời gian và
yếu đuối, sai lầm của con người trong vai trò lãnh đạo và làm nhân chứng cho
Chúa Kitô khi thi hành Sứ Vụ giữa trần gian.
Cho nên, mọi sáng kiến hay phong trào nào cổ võ việc cầu xin
ơn Chúa Thánh Linh đều đáng được khuyến khích vì lợi ích thiêng liêng to lớn
muốn tìm.
Nhưng cầu nguyện để xin ơn soi sáng và phù trợ của Chúa
Thánh Thần không thể đồng hóa với vài hình thức phù phiếm, giả tạo bề ngoài như
té ngã, miệng lâm râm nói ú ớ những gì không ai hiểu được do một số linh
mục đang biểu diễn “trò ảo thuật” này núp dưới danh nghĩa “canh tân
đặc sủng” hay “tắm trong Thánh Thần” để mê hoặc một số giáo dân không am hiểu
giáo lý đức tin ở một vài nơi bên trong và ngoài Việt Nam.
Trước thực trạng này, tôi cần thanh minh một lần nữa là tôi
không hề có ý chỉ trích hay nghĩ xấu về Phong Trào Canh Tân Đặc Sủng. Trái lại
tôi rất hâm mộ việc cầu xin ơn Thánh Linh để canh tân đời sống thiêng liêng của
cá nhân và tập thể hầu biết sống đức tin cách trung thực và sâu sắc hơn trước
những thách đố của thời đại vô luân, vô đạo, tôn thờ vật chất và mọi thú vui
nhơ nhuốc ở khắp nơi trên thế giới hiện nay. Nhưng tôi hoàn toàn không
tin những hình thức bề ngoài mà người ta gán cho Chúa Thánh Thần, như té ngã,
miệng lâm râm nói ú ớ những gì không ai hiểu được. Ở góc cạnh thần học và tín
lý tinh tuyền, chúng ta phải tin rằng Chúa Thánh Thần không bao giờ làm việc
gì, ban ơn nào cho ai mà người đó lại không cảm nghiệm cách chắc chắn. Chỉ có
những ai mượn danh Ngài để làm trò ảo thuật như xô cho người ta té ngã (có nhân
chứng đã nói rằng cha chủ sự đã dí mạnh tay vào trán người đang lâm râm cầu
nguyện và vì thế họ tế ngã ra phía sau vì mất thăng bằng…). Hoặc lấy khăn ướt
đắp lên mặt hay trán của người té ngã và nói nói đó là “tắm trong Thánh Thần”
như đã thấy ở một vài nơi ở Mỹ! Giáo Hội tuyệt đối không có nghi thức cầu xin
ơn Thánh Linh nào gọi là “tắm trong Thánh Thần” cả. Đây chỉ là trò “ảo thuật”
của một số linh mục mượn danh Chúa Thánh Linh để mê hoặc giáo dân mà thôi.
Thật vậy, nếu ta thành tâm muốn chạy đến với Chúa Thánh
Thành để xin Người ban ơn soi sáng, giúp ta canh tân đời sống thiêng liêng hầu
được thêm đức tin vững chắc, thêm lòng yêu mến Thiên Chúa và hăng hái bước đi
theo Chúa Kitô là “Đường, là Sự Thật và là Sự Sống” (Ga 14: 6) thì chắc
chắn Chúa Thánh Thần sẽ ban những ơn cần thiết này cho ai muốn tìm kiếm,
vì ơn của Chúa thật vô cùng cần thiết cho mọi tín hữu nói riêng và cho
Giáo Hội nói chung. Cho nên, Chúa Kitô đã ban Thánh Thần cho các Tông Đồ
sau khi Người từ cõi chết sống lại ( x.Ga 20:22). Đặc biệt trong Ngày Lễ Ngũ
Tuần, Chúa Thánh Thần đã hiện xuống trên các Tông Đồ đang tụ họp cũng Mẹ Maria
trong căn nhà đóng kín cửa vì sợ người Do Thái. Chúa Thánh Thần đã lấy hình
lưỡi lửa đậu xuống trên mọi người đang có mặt trong nhà và “ai nấy đều được tràn đầy ơn Thánh Thần. Họ bắt đầu nói các thứ
tiếng khác, tùy khả năng Thánh Thần ban cho” ( Cv 2:1-4).
Nhưng các thứ tiếng lạ mà các Tông Đồ nói được nhờ ơn Chúa
Thánh Thần là các ngôn ngữ của dân Pác-thia, Mê-đi-a, Ê-lam, Mê-xô-pô-ta-mia,
Guiđê, Ca-pa-đô-kia, Pontô, Axia, Phy-gia, Pamphylia, Ai cập, và những
người từ Libya và Roma đến. Nhưng kỳ lạ thay, các dân này đều hiểu
khi nghe các Tông Đồ rao giảng danh thánh Chúa Kitô cho họ (x.
Sđd 2:5-12).
Đấy là sự lạ lùng nhãn tiền mà các dân khác nhau về ngôn
ngữ, phong tục và văn hóa đã chứng kiện khi nghe các Tông Đồ là
người Do Thái mà lại nói được các ngôn ngữ riêng của họ. Mặt khác, chính các
Tồng Đồ, khi được tràn đầy Thánh Thần trong ngày Lễ Ngũ Tuần, cũng không
ai bị té ngã và miệng lảm nhãm nói những gì không ai hiểu được.
Ngược lại, các ông được thêm sức mạnh, can đảm, trí hiểu và ơn ngôn ngữ
khiến các ông tự nhiên nói được ngôn ngữ của các dân khác nhau nói trên
khiến họ sửng sốt, thán phục bảo nhau: “Những
người đang nói đó không phải là người Ga-li-lê cả ư? Thế sao mỗi người chúng ta
lại nghe họ nói tiếng mẹ đẻ của chúng ta?” (Sđd, 2:7-8). Như thế đủ chứng
tỏ là “tiếng lạ” mà Chúa Thánh Thần ban cho các Tông Đồ không phải là
những tiếng “ú ớ” mà một vài linh mục đã ngụy tạo trong những buổi cầu nguyện
chữa lành, hay “tắm trong Thánh Thần” mà họ đang quảng bá để mê hoặc giáo dân ở
một vài nơi.
Trước sự kiện trên, câu hỏi được đặt ra là nếu Chúa Thánh
Thần quả thực là nguyên nhân khiến cho một số người bị té ngã hay nói ú ớ trong
những buổi cầu nguyện Thánh Linh thì Ngài làm như vậy có mục đích gì?
Ngài ban ơn nói tiếng lạ mà chính người được ơn lại
không hiểu điều mình nói thì lợi ích gì cho người ấy và cho những ai
nghe tiếng lạ đó? Tại sao Chúa Thánh Thần lại làm một việc vô lý như vậy?
Chúa làm việc vô lý hay tại người ta đã mạo danh Ngài bịa dặt ra trò “nói tiếng
lạ” để mê hoặc những người yếu bóng vía tin trò phù phép thiếu căn bản đức tin
lành mạnh này?
Đức tin chân chính và trưởng thành đòi hỏi mọi tín hữu
phải loại bỏ những gì không phù hợp với đức tin và giáo lý của Giáo Hội. Đó là
tin Chúa Thánh Thần là Thần Khí của Thiên Chúa (God’s Spirit) là Đấng Bảo
Trợ (Advocate), và là Thần Chân Lý (Spirit of Truth), như Chúa Giêsu đã
nói với các Tông Đồ xưa: “Khi Người đến
Người sẽ dẫn anh em tới sự thật toàn vẹn” (Ga 16:13).
Vậy nếu Thần Khí sự Thật đến mà lại nói những gì không ai
hiểu được thì ích lợi gì cho người nghe để từ đó biết canh tân đời sống thiêng
liêng của mình cho phù hợp với ý muốn và đường lối của Thiên Chúa?
Mặt khác, cho dù Chúa Thánh Thần có ban ơn “nói tiếng lạ”
cho ai, thì phải có người hiểu để cắt nghĩa lại cho người không hiểu được tiếng
lạ đó chứ ? Như vậy, nếu linh mục hay tham dự viên những buổi “cầu nguyện chữa
lành” kia mà nói được “tiếng lạ” của Thánh Linh thì ai là người cắt nghĩa cho
họ và cho những ai nghe họ “ú ớ” trong những dịp đó?
Nếu nói mà không hiểu thì ích gì cho ai về mặt thiêng liêng?
Chắc chắn một điều là Chúa Thánh Thần không bao giờ phán dạy ai điều gì
mà người đó lại không hiểu được thánh ý của Người. Chúa là Thần Chân lý, là
Đấng an ủi dịu hiền, nên ai tha thiết cầu xin Chúa thì Ngài sẽ ban ơn soi sáng
trong tâm hồn cách cụ thể để người cầu xin có thể cảm nghiệm ơn phù trợ
của Chúa cách rõ ràng. Nghĩa là không khi nào Chúa lại mở miệng cho ai nói “ú
ớ” mà chính người đó cũng không hiểu mình nói gì nữa!!!
Trong thư gửi tín hữu Co-rin-tô, Thánh Phaolô có nói đến
những người được Thần Khí ban cho ơn nói tiên tri hay nói các thứ tiếng lạ (1Cr
12:10), nhưng chắc chắn “các thứ tiếng lạ” mà Thánh Phaolô nói ở đây không phải
những tiếng “ú ớ” của những ai ảo tưởng được Thần Khí ban cho ơn nói
tiếng lạ, mà phải là tiếng hay ngôn ngữ mà ai nghe cũng hiểu được để nhờ
đó biết sống đức tin, đức cậy và đức mến cách sâu đậm hơn.
Nói rõ hơn, Chúa Thánh Thần không bao giờ nói với ngôn
ngữ nào mà con người không hiểu được. Ngôn ngữ của Ngài là ngôn ngữ của chân lý
(truth), của khôn ngoan (wisdom), của hiểu biết (knowlege), của sức
manh(strength), của sự can đảm (courage) của lòng kính sợ Thiên Chúa (fear of
God), của tình thương và an ủi dịu hiền, nên đến với bất cứ ai, thì tiếng
nói của Ngài cũng được người ta cảm nhận cách rõ rệt.
Về câu hỏi, linh mục khi dâng Thánh lễ, có được phép nói gì
thêm ngoài những qui đinh chữ Đỏ (Rubric) trong Nghi Thức Lễ Rôma không,
xin khẳng định là linh mục không được phép nói gì mà giáo dân tham dự Thánh Lễ
không hiểu được, trừ trường hợp Thánh Lễ được cử hành bằng tiếng Latinh. Khi cử
hành bằng các ngôn ngữ khác theo nghi thức mới cho phép dùng ngôn ngữ của các
tín hữu thì tuyệt đối không linh mục nào được thêm bớt hay “ú ớ” nói những gì
mà giáo dân tham dự Thánh Lễ không hiểu được.
Đây chắc chắn là sự phóng túng (fantaisie) khi cử hành phụng
vụ thánh, cụ thể là Thánh Lễ Misa mà mọi linh mục đều được mong đợi (expected)
cử hành đứng theo nghi thức đã qui đinh kể cả ngôn ngữ được phép sử dụng.
Do đó, ai tự ý “ú ớ” trong Thánh lễ là vi phạm luật
phụng vụ như được qui định trong Nghi Thức Lễ Roma (Roman Rite), buộc mọi linh
mục phải triệt để thi hành đúng theo luật chữ Đỏ (Rubric) đã qui định để
hiệp nhất (unity) và hiệp thông ( communion) trọn vẹn với Giáo Hội khi cử hành
phụng vụ thánh.
Tóm lại, không thể quảng bá cho ơn Thánh Linh bằng những
hình thức phi giáo lý đức tin và luật phụng vụ khiến gây hoang mang cho
giáo dân về ơn phù trợ nhiệm mầu của Chúa Thánh Thần.
LM Phanxicô Xaviê Ngô Tôn Huấn
Nguồn: Ủy Ban Kinh Thánh