"Chấm này nối tiếp chấm kia, ngàn vạn chấm thành một đường dài. Phút này nối tiếp phút kia, muôn triệu phút thành một đời sống. Chấm mỗi chấm cho đúng, đường sẽ đẹp. Sống mỗi phút cho tốt, đời sẽ thánh." (Phanxicô Xaviê Nguyễn Văn Thuận)

"Killing Me Softly"


„Giết chết tôi một cách dịu dàng bằng bài hát của anh ta.“

Trong thập niên 70, thế giới có nhiều bài hát hay, được phổ biến rộng rãi khắp các quốc gia, trong đó có cả Việt Nam nữa. Một trong những bài hát mà những „người của thập niên 70“ không thể không biết và cũng không thể quên được là bài „Killing Me Sofly“ với điệp khúc bất hủ: „Strumming my pain with his fingers. Singing my life with his words.  Killing me sofly with his song.  Telling my whole life with his words...“ (Khảy vào vết thương tôi bằng những ngón tay của anh ta.  Hát lên cuộc đời tôi bằng lời lẽ của anh ta. Giết chết tôi một cách dịu dàng bằng bài hát của anh ta.  Kể hết cuộc đời tôi bằng lời lẽ của anh ta...)


Roberta Flack, tác giả, đã nổi tiếng như cồn nhờ bài hát này, âm nhạc bềnh bồng và lời bài hát lạ lùng đã lôi cuốn và mê hoặc không biết bao nhiêu triệu người nghe. Chẳng những vào thập niên 70, mà cho đến hôm nay, „Killing Me Sofly“ vẫn còn là bài hát được rất nhiều người yêu thích.

Roberta Flack viết gì trong bài hát của mình? Bằng những lời lẽ đơn giản, nhạc sĩ kể rằng có một cô gái mang tâm sự buồn, muốn tìm cái gì giải trí cho khuây khỏa. Cô nghe rằng có một anh chàng hát rất hay và có một phong cách trình diễn khá đặc biệt. Thế là cô đến buổi trình diễn của anh ta để nghe cho biết, cũng để giải sầu trong giây lát. Vào cuộc trình diễn, cô thấy đó là một anh chàng còn rất trẻ. Ðối với đôi mắt cô, đó là một người xa lạ. Nhưng đến khi anh ta dạo đàn và cất tiếng hát thì thật là lạ lùng. Cô có cảm tưởng như anh ta biết hết tâm sự của cô và nói ra hết qua bài hát anh ta trình diễn. Những ngón tay anh ta khảy sợi dây đàn mà như là động chạm vào vết thương sâu thẳm của cô. Cả cuộc đời cô như được phơi bày trong lời hát của chàng ca sĩ ấy, anh ta hát mà như kể truyện đời cô. Với bài hát đang trình diễn trên sân khấu, chàng ca sĩ trẻ tuổi ấy đã giết chết cô một cách dịu dàng. Cô có cảm tưởng mặt cô đỏ bừng như lên cơn sốt. Cả đám đông vây quanh mà nhìn cô. Cô thấy như anh ta tìm thấy những bức thư cô đã viết và đọc to lên từng chữ một. Cô cầu mong sao anh ta chấm dứt nhưng anh ta cứ tiếp tục hát bài hát ấy. Anh ta hát như thể anh ta biết rất rõ về cô, biết cả về tình trạng tuyệt vọng tăm tối của cô. Và rồi anh ta nhìn thấu qua cô giống như cô trong suốt, như cô không có đó, nhưng anh ta, con người xa lạ thì lại có đó...

Ngoài cô gái được diễn tả trong bài hát, không biết còn bao nhiêu là người cảm thấy bị „killing sofly“ như vậy không, không biết bao nhiêu trái tim thổn thức khi nghe bài hát ấy hay cất tiếng hát bài hát ấy lên. Nhưng bài hát đã đi vào lịch sử âm nhạc thế giới dù đó không phải là một tác phẩm lớn.

Dù sao, đó là một bài hát lãng mạn, cái lãng mạn lôi kéo nhiều người. Nhưng bị lôi kéo để rồi bị „giết“, dù là „giết“ một cách êm đềm, dịu dàng thì cũng... nguy hiểm quá!

Có một người, bằng ánh mắt, bằng trái tim, và bằng cả sự thinh lặng, biết hết về từng người trong chúng ta. Người ấy biết rõ niềm vui sống động cũng như nỗi buồn u ám của ta.  Người ấy biết hết truyện đời ta, dù là những chuyện được phơi bày hay những chuyện thầm kín, sâu thẳm nhất. Và người ấy sẵn sàng nghe ta nói, chờ đợi ta thổ lộ; sẵn sàng an ủi ta. Và, người ấy sẽ kéo ta từ nỗi thất vọng tối đen đến niềm hy vọng tươi sáng.  Người ấy không „giết chết ta một cách êm đềm“ nhưng „dịu dàng dẫn đưa ta đến sự sống và niềm hạnh phúc“.

Người ấy là ai? Bạn biết rồi!  Chúa Giêsu Thánh Thể. Có thể bạn „nghe nói" về Ngài nhưng chưa „biết“ Ngài một cách riêng tư. Có thể bạn đã đến với Ngài nhưng chưa gặp Ngài. Bởi vì ta chưa nghe Ngài cất tiếng hát nói về cuộc đời ta, và nói về trái tim chan chứa tình thương của Ngài.  Bởi vì ta còn xem Ngài như một người xa lạ. Và bởi vì ta chưa để con người ta trở nên trong suốt, không ẩn giấu điều gì trước mặt Ngài.

Một lần nào đó viếng Chúa Giêsu Thánh Thể, ta hãy ngồi thinh lặng, không nói gì, không nghĩ gì, không cầu xin gì.  Ðể rồi lắng nghe Ngài nói tất cả về ta, về những thất vọng, mặc cảm, sự thua thiệt, niềm tủi hổ, về những bí mật không ai biết. Có thể ta cũng sẽ ngượng chín cả người, muốn độn thổ. Có thể ta sẽ khóc... Nhưng không sao. Ngài không „giết“ ta đâu, Ngài đang chữa lành và cứu sống ta đó.  Chữa lành và cứu sống ta bằng tất cả tình thương dịu ngọt của Ngài.

Quyên Di