Sáng Chúa Nhật Nguyễn Văn Giàu đi nhà thờ xưng tội....
Giầu: - Thưa cha con muốn xưng tội: Trước năm 75, có mấy
nguời cán bộ cộng sản nằm vùng bị truy lùng đến xin tá túc, và con có chứa họ
dưới hầm nhà
Cha: - Giúp đỡ tha nhân khi họ kêu cứu trong lúc bị hiểm
nguy không phải là một cái tội.
- Con cứ yên tâm ra về. Điều con làm hoàn toàn hợp với tinh
thần bác ái của Chúa Ky Tô và văn hoá của dân tộc Việt. “Thương người như thể
thương thân. Rét thời cho mặc, đói thời cho ăn”. Gia Huấn Ca cũng có dậy như
vậy. Chúng ta không thể vì chính kiến hay lòng thù hận mà bỏ nguời ta đói khát
trong cơn hoạn nạn; hoặc tệ hơn nữa là tố giác những kẻ ở bước đường cùng.
- Thưa vâng nhưng thưa …
- Cha hiểu …đó không phải lỗi của con. Nếu những kẻ được cứu
giúp trong cơn hoạn nạn, sau này, trở mặt, lấy ân báo oán hoặc lại tiếp tục con
đường tà đạo thì đó là tội lỗi của họ…
- Dạ vâng nhưng điều khiến con áy náy là…
- Là gì nữa?
- Là vì họ… vẫn còn dưới hầm nhà…
- Con nói sao?
- Thưa cha, quý vị cán bộ cộng sản trốn dưới hầm nhà con vẫn
còn sống ở duới đó cho mãi đến bây giờ.
- Ối, Giê Su Ma… lậy Chúa tôi! Sao lại thế, hả con?
- Vì con vẫn chưa cho họ biết là cách mạng … đã thành công!
- Nhưng sao… sao… con lại… đãng trí đến như thế được?
- Tại con rút kinh nghiệm hồi kháng chiến chống Tây. Thuở ấy, bố con cũng chứa cán bộ cộng sản trong nhà. Sau này, chính những người này đã “dàn dựng” để “nhân dân” mang ông cụ ra … đấu tố cho đến chết! Bởi vậy nên con sợ…
- …!!!