"Chấm này nối tiếp chấm kia, ngàn vạn chấm thành một đường dài. Phút này nối tiếp phút kia, muôn triệu phút thành một đời sống. Chấm mỗi chấm cho đúng, đường sẽ đẹp. Sống mỗi phút cho tốt, đời sẽ thánh." (Phanxicô Xaviê Nguyễn Văn Thuận)

Về trong tỉnh thức

Sẽ không buồn những buổi chiều
Khi mình đã sống rất nhiều ban mai…

Em đừng mãi loay hoay tìm chỗ đứng
Cần hỏi mình rằng: ''phải sống làm sao?''
Vẫn có đấy, những người trong thầm lặng
Cúi xuống tận cùng mà hồn lại thanh cao!

Đời lắm lúc vui cũng làm ta khóc,
Mà buồn tênh vẫn khiến rộ môi cười
Hạnh phúc đến từ những điều bình dị
Trong chập chùng mưa nắng, giữa buồn vui

Đời đau khổ vì biến thành nô lệ
Cho “hồn ma bóng quế“, những phù du
Người nghèo khó dẫu tiền rừng bạc bể
Còn ta giàu, dù túi chẳng một xu

Em đừng mãi đi xa tìm hạnh phúc
Hãy yên ngồi nhận diện ở chung quanh
Có đôi lúc thiên đường và địa ngục
Chỉ cách nhau bằng một sợi tơ mành

Đời bể khổ, ta có quyền không khổ
Thân buộc ràng, ai nhốt được hồn mây?
Lòng thanh thản niềm vui tìm bến đỗ
Khổ vì ưa ước hẹn kiếp lưu đày.

Thôi đừng mãi băn khoăn tìm lẽ sống
Lý tưởng là... tưởng có lý thôi em!
Sống Tỉnh Thức giữa chập chùng ảo mộng
Hạnh phúc theo hơi thở đến bên thềm...

Như Nhiên