"Chấm này nối tiếp chấm kia, ngàn vạn chấm thành một đường dài. Phút này nối tiếp phút kia, muôn triệu phút thành một đời sống. Chấm mỗi chấm cho đúng, đường sẽ đẹp. Sống mỗi phút cho tốt, đời sẽ thánh." (Phanxicô Xaviê Nguyễn Văn Thuận)

Hiện tượng bộ hài cốt gần 200 năm của cụ Đỗ Tựu



Từ ngày người dân xã Trực Hùng, huyện Trực Ninh, tỉnh Nam Định tận mắt nhìn thấy bộ hài cốt của cụ Đỗ Tựu, nhà thờ Lác Môn (nằm trên địa bàn xã Trực Hùng) ngày nào cũng tấp nập người từ khắp nơi kéo đến. Trước thì người ta xin những dúm bông thấm máu từ bộ hài cốt, sau người ta thi nhau mang theo can, chai để lấy nước từ huyệt mộ về uống để chữa bệnh.

Gần hai trăm năm dưới lòng đất, hài cốt vẫn chảy máu?

Khi tôi hỏi thăm đến nhà thờ Lác Môn, những người dân ở tận huyện bên kia sông (Nam Trực) đã sốt sắng: “Đến xin ơn “thánh Tựu” đúng không?”. Mấy cụ bà móm mém: “Vào nhanh đi con, tranh thủ buổi trưa vào mà xin thánh, kẻo đến chiều lại không có chỗ mà chen đâu”.

Tôi chưa kịp có phản ứng gì, các bà đã thay nhau kể cho tôi nghe về “thánh Tựu”. Rằng cụ Đỗ Tựu là người sống từ thời vua Tự Đức, “hồi đấy cấm đạo ghê lắm, nhà “thánh Tựu” bị bắt cả hai anh em, người em sợ quá bảo là sẽ bỏ đạo nên được thả về, còn người anh thì nhất quyết không nên bị chém đầu”.
Di cốt của cụ Đỗ Tựu khi mới được đào lên
 
Nơi an táng cụ Đỗ Tựu trước đây

Tám người bị chém theo sắc lệnh cấm đạo vua Tự Đức ra năm 1848 nhưng chỉ có sáu người được chôn ở gần chợ của xã. Đến năm 1958, di cốt của các cụ được chuyển vào trong khuôn viên nhà thờ, cùng chôn ở mộ Đài (mộ chôn tập trung) nhưng khi đó không ai mở nắp tiểu sành ra nên không rõ bên trong thế nào. Chỉ đến tháng 7 năm 2009, giáo xứ Lác Môn mở rộng khoảng sân bao quanh nhà thờ nên phải dời mộ phần đi nơi khác. Khi mộ phần của năm giáo dân bị bêu đầu năm xưa được đào lên thì những chiếc tiểu chỉ còn lại dúm đất và mảnh đồng nhỏ ghi tên tuổi của người nằm trong đó. Đến khi linh mục mở nắp tiểu thứ sáu thì những người đứng xung quanh tá hỏa, mặt cắt không còn một giọt máu.

Ông Đoàn Văn Bân 74 tuổi, là người có mặt lúc cha sứ mở nắp tiểu, kể: “Cha vừa mở nắp tiểu ra, lạy Chúa tôi bao nhiêu là máu, máu cả ở dưới đáy tiểu, cả ở những lóng xương rỉ ra. Trong tiểu không có đầu lâu vì ngài đã bị vua Nguyễn bêu đầu rồi mà”.

Ông Nguyễn Văn Huấn nhanh nhẩu chen vào: “Hôm ấy tôi cũng tham gia vào việc đào đất di dời mộ, lúc thấy nước đỏ chảy ra, lại có mùi tanh như máu tươi, tôi hãi quá ngất lịm đi, không còn biết trời đất gì nữa. Mấy chục năm bốc mộ thuê mà chưa bao giờ tôi sợ đến mức ngất đi như thế cả”.

Việc máu từ xương chảy ra tiểu sành nhanh chóng lan ra khắp xã, người từ khắp các ngõ rầm rập chạy đến, vừa chạy vừa kêu: “Cụ Đỗ Tựu hiển thánh rồi”. Giáo dân kéo đến đông nghịt sân nhà thờ, vòng trong vòng ngoài xung quanh ngôi mộ. “Mọi người chen đến đông lắm, ai cũng đòi quệt máu của ngài nhưng cha xứ không cho. Chỉ đến khi cha hứa là sẽ lấy bông thấm máu rồi chia cho mọi người thì mọi người mới chịu, chứ chen lấn, xô đẩy kinh lắm” - ông Bân nhớ lại - “Mà ngài hiển thánh thật đấy, không thì tại sao gần hai trăm năm mà phần xương của ngài vẫn còn nguyên xi, những ông khác chả còn cái gì cả?”.
Ô tô nối đuôi nhau tới xem bộ hài cốt, náo động cả một vùng quê.

Số bông thấm máu được chia nhỏ tẹo như đầu tăm bông mà vẫn không đủ để chia cho mọi người, những người chậm chân đến sau cứ ời ời kêu tiếc. Không có được bông tăm máu của cụ Tựu, nhiều người đến trước tủ kính đựng di cốt của cụ cứ thế lấy khăn, lấy vải di di trên mặt kính để “xin ngài ban phước, cất hết bệnh tật của con đi”.

Xin nước trong huyệt mộ về chữa bệnh

Việc di cốt của cụ Đỗ Tựu chảy máu, hiển thánh cứu giúp giáo dân lan ra khắp mọi nơi, ngày nào cũng có đoàn người và xe ùn ùn kéo đến. Từ miền Trung, miền Nam cũng có nhiều người khăn gói quả mướp, cơm nắm muối vừng ra Bắc, đến Lác Môn xin ơn. Rồi chẳng biết từ bao giờ, người Lác Môn có câu: “Thứ nhất là thánh La Vang; thứ nhì sứ Lác; thứ ba họ Bùi” (thánh địa La Vang thuộc huyện Hải Lăng, tỉnh Quảng Trị, Lác Môn và Bùi Chu thuộc Nam Định) để nói về sự linh thiêng của “thánh Tựu” nơi họ.

Hai năm làm công việc trông coi nhà thờ và nơi đặt di cốt “thánh Tựu”, ông Bân kể:

„Mọi người đến xin ơn ngài. Ô tô to ô tô bé đỗ chật kín đường làng. Người ta mang can to can nhỏ đến để lấy nước ở trong huyệt mộ cũ. Múc đến cạn trơ đáy, nước đục ngầu toàn bùn là bùn. Có bà ở Ninh Bình múc can nước lên bảo: “Thối quá ông ạ, vừa đục vừa thối thế này thì uống làm sao được!”. Thế mà bà ấy mang về đến nhà rồi thì lạy Chúa tôi, nước lại trong vắt và không có mùi gì. Một bà khác ở Hải Phòng, mang hai can nước về nhà rồi nhưng khi bà ấy bảo với chồng rằng lấy nước dưới huyệt mộ của ngài thì ông này bắt mang ra ao đổ. Nhưng lạy Chúa tôi, nước đổ đến đâu, nước ao loang đỏ đến đấy… Tên tuổi của những người được ngài ban ơn đều có cả đấy, họ được ngài chữa khỏi nên quay lại để tạ ơn”.

Hàng trăm tấm bảng tạ ơn bằng gạch men trắng in chữ xanh được gắn kín trên bức tường trong nhà thờ cụ Tựu. Người tạ ơn vì khỏi bệnh điên sau 18 năm. Người tạ ơn vì chồng hết cờ bạc… Lại còn có người tạ ơn vì khỏi bệnh… si-đa giai đoạn cuối??? Tôi hỏi: “Vậy có nhiều người trong làng được “ngài” ban cho khỏi bệnh hay không?” Ông Bân bảo: “Tuyền người phương xa được ngài ban ơn thôi chứ ở làng thì ít lắm. Nhưng cũng có đấy, cô cứ vào trong làng mà hỏi”. 

Nhiều người chờ đợi bên ngoài chờ tới lượt được vào tận mắt chứng kiến hài cốt của ông Đỗ Tựu.

Người ta chỉ cho tôi vào nhà Phan Thị Uẩn, nhà gần ở bến phà Ninh Cường. Chỉ có mình bà ở nhà bán hàng tạp hóa nho nhỏ. Chồng bà đi làm, con cháu thì toàn ở xa. Bà kể, trước đây một nửa trong tổng số 12 đứa cháu nội ngoại của bà luôn ốm đau quặt quẹo, có nuôi mà không có lớn. Bà sang nhà thờ Lác Môn, quỳ trước bộ xương của “thánh Tựu” cầu xin cho các cháu khỏe mạnh. “Từ bấy, chúng nó ít ốm đau hẳn. Bản thân tôi bị dạ dày, đã bục mấy lần nhưng từ ngày xin ngài, chả thấy cái dạ dày đâu nữa”, bà Uẩn nói.

- Bà xin bằng cách nào ạ? - Tôi hỏi.

- Tôi chậm chân không lấy được bông thấm máu của ngài nên mang chai ra huyệt xin nước về uống.

- Nhưng uống nước trong huyệt mộ, nghe đã thấy ghê ghê?

- Ghê gì?! Nước trong vắt như nước mưa ấy, chả có mùi gì cả. Hàng nghìn người uống mà có ai làm sao đâu, lại còn khỏi bệnh nữa. Sống phải biết tin chứ. Tin thì sẽ được, tìm thì sẽ thấy cô ạ.