"Chấm này nối tiếp chấm kia, ngàn vạn chấm thành một đường dài. Phút này nối tiếp phút kia, muôn triệu phút thành một đời sống. Chấm mỗi chấm cho đúng, đường sẽ đẹp. Sống mỗi phút cho tốt, đời sẽ thánh." (Phanxicô Xaviê Nguyễn Văn Thuận)

Thanh gươm và vinh quang Chúa


Hai nghìn năm trước, những gốc ôliu trong vườn cây dầu tại Giêrusalem đã chứng kiến câu chuyện này:

Ông Simon Phêrô có sẵn một thanh gươm, bèn tuốt ra, nhằm người đầy tớ vị thượng tế mà chém đứt tai phải của y. Người đầy tớ ấy tên là Mancô. Đức Giêsu nói với ông Phêrô: „Hãy xỏ gươm vào bao! Chén mà Chúa Cha đã trao cho Thầy lẽ nào Thầy chẳng uống?“ (Jn 18:10)
(…)

Câu chuyện bi thương là Phêrô tưởng mình cứu Thầy. Ai ngờ chính thầy lại cứu trò.

Chúng con hôm nay cũng lại vẫn một não trạng ấy thôi.

Chúng con hay nói: „Hãy nỗ lực xây dựng Nước Chúa cho Chúa được vinh quang!“

Như vậy, không có chúng con thì Chúa không vinh quang sao?
Như vậy, những người khác tôn giáo với chúng con không làm cho Chúa vinh quang sao?
Chúng con phải hiểu thế nào về vinh quang Nước Chúa và cách xây dựng?

Chúng con cần hiểu đúng trong ngôn ngữ trưởng thành. Chúng con không thể nói người này, kẻ kia là „không có đạo“. Tất cả đều có „ĐẠO“; chỉ khác tôn giáo thôi. Chúa đã chẳng từng nói đến ngày chết: „Từ phương đông, phương tây, nhiều người sẽ đến dự tiệc trong Nước Trời. Nhưng con cái Nước Trời thì sẽ bị quăng ra chỗ tối tăm bên ngoài, ở đó phải khóc lóc“ (Mt 8:11-12) đó sao?

Bao lần, vì não trạng „làm cho Chúa được vinh quang“, mà chúng con làm người khác hiểu sai về Chúa trong những cách hành xử cạnh tranh nhau.

Chúng con hay suy nghĩ là phải bảo vệ Giáo Hội.
Chúng con có những thanh gươm.
Chúng con tưởng là mình có sứ mạng phải sửa sai Giáo Hội điều này, sửa sai người kia.
Cứ nhìn các Tông Đồ: rồi họ sẽ chạy hết! Đó là những ảo tưởng sứ mạng tiên tri.

Chúng con hay nói với nhau: „Hãy ca tụng Chúa để danh Chúa được cả sáng!“
Chúng con đâu biết rằng, ca tụng Chúa thì chúng con bớt đi tối tăm, chứ chúng con có thêm gì ánh sáng cho Chúa đâu!

Phêrô nghĩ rằng, bảo vệ Chúa để Chúa được sống. Ông rút gươm.
Phải chăng xách theo gươm là che dấu sự yếu đuối của mình?

Trong cách rút gươm của ông đã tố cáo cái vụng về của ông. Ông không chém được ai sáng giá cả, chỉ chém được người đầy tớ. Sao không chém những người có gươm giáo? Người đầy tớ thì chém làm gì?
Phúc Âm cũng nói rõ: ông chém đứt tai (Jn 18:10). Sao không chém vào cổ mà chỉ chém đứt cái tai? Ôi, sao quá vụng về!

Xin Chúa thương xót để con tựa vào Chúa.
Xin Chúa thánh hóa để con biết mình vụng về.
Xin Chúa uốn lòng để con khiêm tốn trong tiếng gọi tông đồ.

(Nguyễn Tầm Thường - Kẻ Đi Tìm, trang 142-144)