(CN 2 CHAY) Sự biến hình của Chúa Giêsu trong vinh quang chính là niềm
hy vọng và tăng cường sức mạnh cho chúng ta đang khi cố gắng trung thành với
Người giữa những cám dỗ, đau khổ và thử thách.
Tin mừng Nhất Lãm tường thuật lời loan báo về cuộc tử nạn.
Chúa Giêsu đưa Nhóm Mười Hai đi lên Giêrusalem, dọc đường, Người nói với các
ông: “Này chúng ta lên Giêrusalem, và Con Người sẽ bị nộp cho các thượng tế và
kinh sư. Họ sẽ kết án xử tử Người, sẽ nộp Người cho dân ngoại nhạo báng, đánh
đòn và đóng đinh vào thập giá và ngày thứ ba, Người sẽ chỗi dậy” (Mt 20, 18-19).
Vì không hiểu nên sợ. Sợ nên không muốn đi. Phêrô kéo riêng
Chúa ra mà ngăn cản và trách móc nên bị Chúa mắng cho là satan.
Chúa Giêsu đưa ba môn đệ lên núi Tabor. Biến Hình rực rỡ
nhằm củng cố tinh thần cho các môn đệ sau khi Chúa loan báo cuộc khổ nạn.
Tôi được diễm phúc lên Núi Tabor vào dịp hành hương Đất
Thánh năm 2008. Từ khách sạn ở Nazareth xe đi qua những thung lũng
với nhiều vườn cây ôliu, vườn chuối, vườn cam xanh tươi ngút mắt. Tabor là ngọn
núi rất đẹp, nó đưa mình lên êm ả từ một cánh đồng cỏ xanh. Xe buýt chỉ đến
chân núi, sau đó phải đổi xe chuyên leo núi. Lên dốc cao, đường ngoằn ngoèo
theo vòng xoáy trôn ốc như đường Đèo Ngoạn Mục. Trời thật lạnh khoảng 40c, gió
thổi rét buốt trên đỉnh có độ cao 600m làm ai nấy run lên vì lạnh. Núi Tabor có
một ngoại hình rất cân đối. Núi mọc lên giữa cánh đồng như một bàn thờ giữa
trời đất, giống như lễ đàn của các bộ lạc để tế thần minh. Lúc Chúa Giêsu đem
ba môn đệ yêu quý lên đây, không gian phải rất im vắng. Chỉ có gió vi vu và mây
nắng với rừng cây thắm một màu xanh hùng vĩ.
Núi tiêu biểu cho quyền năng và vinh quang của Thiên Chúa.
Núi là nơi mặc khải những điều trọng đại như khi xưa Thiên Chúa hiển linh trên
núi Sinai với Môisê, núi Khoreb với Êlia, núi Tabor với ba môn đệ. Từ đỉnh núi,
nhìn về hướng nam là làng Naim, một thành cổ hiện tại người Ảrập sinh sống, nơi
đây Chúa cho con trai bà goá sống lại.Nazareth, một thị trấn sầm uất về hướng
tây và Biển hồ Galilê mênh mang phía đông. Tabor, ngọn núi thiêng tạo thành một
tam giác đều. Cả ba nơi đều gắn liền với cuộc đời Chúa Giêsu: lớn lên, truyền
đạo và hiển dung. Bên ngoài, phía trái Nhà thờ vẫn còn dấu vết tường đá tu viện
các cha dòng Bênêđictô một thời Trung Cổ huy hoàng.
Theo sử gia Josephus, nhóm Nhiệt Thành (Zelot) đã chiến đấu
với quân Roma tại đây vào năm 66tcn. Năm 1634 các thầy Phanxicô mới dành lại
được ngọn núi này từ tay quân Thổ. Nhưng mãi gần 300 năm sau mới xây đựơc Nhà
Thờ. Nhà Thờ Hiển Dung xây dựng từ năm 1925 do các cha dòng Phanxicô phụ trách.
Mặt tiền nhà thờ đựơc kiến trúc nổi bật với hai ngọn tháp vuông cao vút. Bên
trong hai ngọn tháp này là hai nguyện đường nhỏ kính tổ phụ Môisen và Êlia. Một
bức tranh tuyệt đẹp theo nghệ thuật mosaic phía trên bàn thờ vòm cung thánh.
Chúa biến hình trong hào quang rực sáng. Hai bên có Môisen trên núi Sinai và
Êlia trên núi Carmel. Phía dưới là ba môn đệ Phêrô, Gioan và Giacôbê.
Tường thuật biến cố biến hình, cả ba Phúc âm đều nhấn mạnh
đến thái độ hoảng sợ của các môn đệ. “Thực ra, ông không biết phải nói gì, vì
các ông hoảng sợ” (Mc 9,6); “Khi thấy mình vào trong đám mây, các ông hoảng sợ”
(Lc 9,34); “Nghe vậy, các môn đệ kinh hoàng ngã sấp mặt xuống đất” (Mt 17,6).
Và khi Phêrô “ngã sấp mặt xuống đất” thì Chúa đến chạm vào ông và bảo: “Chỗi
dậy đi, đừng sợ”. Các môn đệ không thể hiểu được hành trình của Đấng Cứu Thế
sao lắm gian nan; kẻ theo Ngài làm sao không ngại ngùng sợ hãi cho được! (x. Mt
17,13-14; Mc 8,34; Mt 8,18; Mc 13,9; Lc 9,26). Nếu người ta làm an toàn những
viên thuốc đắng bằng vỏ bọc kẹo ngọt, thì Chúa Giêsu cũng hoá giải tin cuộc khổ
nạn bằng cuộc biến hình rực rỡ. Bọc kẹo chứ không bọc thuốc ngủ. Hoá giải chứ
không gây mê. Chúa cho các môn đệ thấy trước một thoáng Phục Sinh trước Phục
Sinh. Chúa cho cảm nếm một chút Thiên Đàng trước Thiên Đàng. Các ông đã tưởng
là Thiên Đàng nên Phêrô xin làm ba lều để an nhàn trên núi cao, ngủ yên trong
hào quang, quên đi các bạn và các cuộc truyền giáo dưới chân núi. Các ông không
biết rằng Thầy Giêsu chỉ lên đỉnh Tabor trong chốt lát rồi xuống núi chuẩn bị
vác thập giá bước vào cuộc thương khó. Hai đỉnh núi Tabor và Calvariô không xa
nhau lắm về mặt địa lý, nhưng lại là con đường vạn lý. Chúa Giêsu đã nối kết
hai đỉnh núi bằng con đường tình yêu cứu độ.
Biến cố Chúa biến hình trên núi Tabor là một trong những
biến cố đặc biệt. Nó trở nên như một ngôi sao sáng cho các môn đệ trong đêm tối
của những gian nan thử thách. Biến cố ấy vẫn luôn ghi đậm trong ký ức của các
môn đệ. Nó là một điểm tựa, là một trợ lực cho đức tin của các ngài trong suốt
tiến trình theo Chúa Giêsu.
Câu chuyện Chúa biến hình trên núi Tabor được đặt làm sườn
cho cả văn kiện “Tông Huấn Vita Consecrata” (đời sống thánh hiến). Đức Thánh
Cha Gioan Phaolô II ban hành ngày 25.3.1996, đúc kết những thành quả của Thượng
Hội Đồng Giám Mục tháng 10.1994. Tông Huấn trình bày vẻ đẹp của đời tu. Con
đường tu đức được ví như một cuộc đi tìm cái đẹp (số 19), hướng tới sự chiêm
ngưỡng nhan Chúa, chân phúc dành cho các tâm hồn trong trắng. Các tu sĩ đã bị
thu hút bởi vẻ đẹp của Chúa; họ mê say chiêm ngưỡng Chúa, để rồi phản chiếu
khuôn mặt rạng rỡ của Ngài (số 27). Sau khi lên núi chiêm ngắm Chúa biến hình,
các môn đệ được mời hãy đi xuống núi để phục vụ (số 75); họ còn phải trèo lên
một núi khác đó là núi Calvariô (số 14; 40).Từ chỗ đi theo Đức Kitô (số 15;
18), hoạ lại nếp sống của Ngài, đời tận hiến tiến tới chỗ “Lắng nghe tiếng
Chúa, ở kề bên Chúa” và “Đồng hoá hiện thân” (số 16) với Ngài. Ngoài việc họa
lại nếp sống khiết tịnh, khó nghèo và vâng phục của Đức Kitô, đời thánh hiến
còn diễn tả mầu nhiệm Thập giá và Phục sinh của Ngài nữa (số 23-24).
Đức Kitô
cần phải qua núi Calvariô để vào vinh quang thiên quốc. Trước đây, đời tu trì
quen được ví với việc khắc kỷ tu thân, vác thập giá để đi theo Chúa. Nhưng đó
mới chỉ là cái nhìn của truyền thống Latinh; còn truyền thống Đông phương thì
muốn nêu bật sự biến dạng đổi hình từ con người phàm tục sang con người thần
thiêng khi đi theo Chúa. Đức Gioan Phaolô II đã kết hợp cả hai cái nhìn về đời
tu trong quang cảnh Chúa biến hình: chủ đề thập giá và vinh quang gắn liền với
nhau trong mầu nhiệm vượt qua của Đức Kitô. Đức Thánh Cha còn gọi đời Thánh
hiến là một Đoàn Sủng đặc biệt trong Giáo hội, phát xuất và duy trì bởi Chúa
Thánh Thần. Tu sĩ là món quà Chúa Thánh Thần ban cho Giáo hội và là một kho báu
mà Giáo hội trân trọng giữ gìn.
Người sống đời tận hiến cũng như người tín hữu, muốn được
“biến hình” trong đời sống cũng như muốn được trở nên “con yêu dấu” của Thiên
Chúa cần phải “vâng nghe lời Người”.
Cả ba Phúc âm đều tường trình tiếng nói từ trời cao. Lời
Chúa Cha như giới thiệu, chuẩn nhận Chúa Con và là lệnh truyền cho chúng ta: “Đây
là Con yêu dấu của Ta, Ta hài lòng về Người. Các ngươi hãy vâng nghe lời Người”
(Mt 17,5); “Đây là Con yêu dấu của Ta. Ta hài lòng về Người. Các ngươi
hãy vâng nghe lời Người” (Mc 9,6); “Đây là Con Ta, Người đã được Ta tuyển chọn,
hãy vâng nghe lời Người” (Lc 9,35).
“Các ngươi hãy vâng nghe lời Người”. Đó là lệnh truyền của Chúa Cha, là điệp khúc kết luận của tiếng nói từ trời cao. Điệp khúc quan trọng vì cả ba Phúc âm đều nói đến. Lời của Chúa Kitô chính là chuẩn mực, là lề luật tuyệt đối mang lại ơn cứu độ cho nhân loại. Lời của Chúa Kitô là Lời Giao Ước vĩnh cửu cho con người được tham dự vào sự sống thần linh của Thiên Chúa Ba Ngôi.
“Các ngươi hãy vâng nghe lời Người”, một phán quyết long trọng và công khai của Chúa Cha. Từ nay, vâng nghe Lời Chúa Kitô, chúng ta sẽ được biến hình với Chúa Kitô, cùng được hưởng vinh quang Phục sinh với Chúa Kitô.
Chúa Giêsu đã cho ba môn đệ trải qua kinh nghiệm về hình ảnh vinh quang của Người để giúp họ học hỏi và sống đời sống chứng nhân sau này. Cha Emiliano Tardif chia sẽ: “Một sứ giả Tin Mừng trước tiên phải là một chứng nhân có một kinh nghiệm cá nhân về sự chết và Phục sinh của Chúa Giêsu Kitô và là người truyền đạt cho kẻ khác, không chỉ là một đạo lý, mà còn là Một Đấng-Vẫn-Sống đang ban sự sống dồi dào”; “Không ai có thể trở thành sứ giả đích thực của Tin Mừng, nếu người đó không có kinh nghiệm đời sống mới mà Chúa Giêsu ban cho” (x. Jésus A Fait De Moi Un Témoin, tr. 38).
Sự biến hình của Chúa Giêsu trong vinh quang chính là niềm hy vọng và tăng cường sức mạnh cho chúng ta đang khi cố gắng trung thành với Người giữa những cám dỗ, đau khổ và thử thách. Đó là lý do tại sao câu chuyện Chúa Giêsu biến hình được sắp xếp cử hành trong Mùa Chay.
Chúa Giêsu biến hình một khoảnh khắc thoáng qua. Cuộc biến hình trọn vẹn qua mầu nhiệm Phục sinh. Đây là cuộc biến hình ngàn thu. Cuộc biến hình này là căn tính niềm tin của những người theo Chúa. Chỉ qua Chúa Giêsu, với Chúa Giêsu và ở trong Chúa Giêsu chúng ta mới chiến thắng được thế gian ma quỷ và sống sự sống dồi dào của Người.
“Các ngươi hãy vâng nghe lời Người”. Đó là lệnh truyền của Chúa Cha, là điệp khúc kết luận của tiếng nói từ trời cao. Điệp khúc quan trọng vì cả ba Phúc âm đều nói đến. Lời của Chúa Kitô chính là chuẩn mực, là lề luật tuyệt đối mang lại ơn cứu độ cho nhân loại. Lời của Chúa Kitô là Lời Giao Ước vĩnh cửu cho con người được tham dự vào sự sống thần linh của Thiên Chúa Ba Ngôi.
“Các ngươi hãy vâng nghe lời Người”, một phán quyết long trọng và công khai của Chúa Cha. Từ nay, vâng nghe Lời Chúa Kitô, chúng ta sẽ được biến hình với Chúa Kitô, cùng được hưởng vinh quang Phục sinh với Chúa Kitô.
Chúa Giêsu đã cho ba môn đệ trải qua kinh nghiệm về hình ảnh vinh quang của Người để giúp họ học hỏi và sống đời sống chứng nhân sau này. Cha Emiliano Tardif chia sẽ: “Một sứ giả Tin Mừng trước tiên phải là một chứng nhân có một kinh nghiệm cá nhân về sự chết và Phục sinh của Chúa Giêsu Kitô và là người truyền đạt cho kẻ khác, không chỉ là một đạo lý, mà còn là Một Đấng-Vẫn-Sống đang ban sự sống dồi dào”; “Không ai có thể trở thành sứ giả đích thực của Tin Mừng, nếu người đó không có kinh nghiệm đời sống mới mà Chúa Giêsu ban cho” (x. Jésus A Fait De Moi Un Témoin, tr. 38).
Sự biến hình của Chúa Giêsu trong vinh quang chính là niềm hy vọng và tăng cường sức mạnh cho chúng ta đang khi cố gắng trung thành với Người giữa những cám dỗ, đau khổ và thử thách. Đó là lý do tại sao câu chuyện Chúa Giêsu biến hình được sắp xếp cử hành trong Mùa Chay.
Chúa Giêsu biến hình một khoảnh khắc thoáng qua. Cuộc biến hình trọn vẹn qua mầu nhiệm Phục sinh. Đây là cuộc biến hình ngàn thu. Cuộc biến hình này là căn tính niềm tin của những người theo Chúa. Chỉ qua Chúa Giêsu, với Chúa Giêsu và ở trong Chúa Giêsu chúng ta mới chiến thắng được thế gian ma quỷ và sống sự sống dồi dào của Người.
Lm Giuse Nguyễn Hữu An
Nguồn: Ủy Ban Kinh Thánh
Nguồn: Ủy Ban Kinh Thánh